bwin88 Cược

Vị Trí:go88 bị sập > bwin88 Cược > Sau khi ly hôn vợ, tôi mới nhận ra sự thật về mẹ mình

Sau khi ly hôn vợ, tôi mới nhận ra sự thật về mẹ mình

Cập Nhật:2024-12-26 19:02    Lượt Xem:79

Sau khi ly hôn vợ, tôi mới nhận ra sự thật về mẹ mình

Hôm ấy, ánh nắng rải khắp phòng khách nhưng chẳng thể xua tan được sự ngột ngạt trong lòng tôi. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi bề ngoài tưởng chừng yên bình, nhưng bên trong lại là những cơn sóng ngầm tích tụ từ lâu, chờ ngày bùng nổ.

Chúng tôi kết hôn đã 4 năm. Trong suốt quãng thời gian ấy, phần lớn thu nhập hàng tháng của tôi đều gửi về cho mẹ. Tôi luôn nghĩ đó là điều đúng đắn, là bổn phận của người con trai trong gia đình.

Mẹ tôi sống ở quê, còn tôi đã lập gia đình và sống ở thành phố. Tôi tin việc lo cho mẹ là trách nhiệm không thể trốn tránh. Nhưng hóa ra, cái tôi cho là đúng lại khiến vợ tôi mệt mỏi và tổn thương.

Vợ tôi đã tiết kiệm và hy sinh cho gia đình rất nhiều. Tuy nhiên, tôi lại vô tình cho rằng, đó là nghĩa vụ của người vợ (Ảnh minh họa: Freepik).

Tôi không nhận ra điều đó hoặc có lẽ, tôi đã cố tình phớt lờ những dấu hiệu khiến vợ tôi khó chịu. Từ những bữa cơm đơn giản đến mức nhạt nhẽo vì vợ phải tiết kiệm chi tiêu cho đến những lần cô ấy từ chối mua cho mình một chiếc áo mới. Vợ tôi chưa bao giờ than phiền trực tiếp, nhưng sự im lặng ấy lại giống như bức tường ngăn cách tình cảm vợ chồng.

Sáng hôm đó, ngay sau khi tôi chuyển 20 triệu đồng cho mẹ, vợ đưa tôi đơn ly hôn. Cô không khóc, Cakhia Giang Apho - Ứng Dụng Độc Đáo Giúp Bạn Khám Phá Ẩm Thực Việt cũng chẳng nổi giận, Ban Ca H5 Club - Cộng Đồng Chơi Cá Cược Online Hàng Đầu chỉ nói một cách bình thản: "Em không thể tiếp tục nữa". Tôi sững người, Cakhia TV Giang Á Pho – Giải trí thỏa mãn mọi đam mê bóng đá không nói được lời nào.

Cả ngày hôm ấy, tôi như người mất hồn. Tôi không hiểu tại sao chỉ vì chuyện tiền bạc mà cuộc hôn nhân của chúng tôi lại đi đến hồi kết. Tôi tự nhủ mình không làm gì sai. Tôi chăm lo cho mẹ, chẳng lẽ lại là điều đáng trách?

Hôm sau, chúng tôi đến tòa án. Vợ tôi dứt khoát không chút do dự. Còn tôi, tay lướt trên trang giấy như một cái máy,bong88 org lòng trống rỗng đến lạ. Khi bước ra khỏi cánh cửa, cô ấy chỉ nói ngắn gọn: "Rồi sẽ có ngày anh hiểu".

Tôi về nhà, nhắn tin báo với mẹ rằng, tôi đã ly hôn. Thay vì quan tâm hay an ủi, mẹ chỉ thản nhiên nói: "Ly hôn thì ly hôn, chuyện nhỏ thôi. Con cứ tập trung lo cho mẹ". Sau đó, bà còn yêu cầu tôi gửi thêm tiền hàng tháng vì tôi đã độc thân.

Những lời nói của mẹ như gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. Tôi bắt đầu nhận ra những gì mình đã bỏ lỡ trong suốt 4 năm qua. Mẹ tôi vốn không khó khăn về kinh tế. Bà có lương hưu, bố tôi cũng vậy. Nhưng bà đã quen với việc nhận tiền từ tôi, coi đó là nghĩa vụ hiển nhiên.

Tôi nghĩ việc gửi tiền là thể hiện lòng hiếu thảo nhưng tôi không nhận ra, lòng hiếu thảo ấy đã biến tôi thành một cỗ máy rút tiền. Cái giá phải trả cho sự mù quáng ấy chính là cuộc hôn nhân của tôi.

Đêm đó, lần đầu tiên tôi ngồi xem lại video đám cưới của vợ chồng tôi. Hình ảnh vợ trong chiếc váy trắng, nụ cười rạng rỡ trên môi khiến tôi hối hận không kìm được nước mắt. Tôi đã để người phụ nữ tôi yêu, đồng hành cùng tôi, phải chịu thiệt thòi và tổn thương vì những quyết định sai lầm của mình.

Một tháng sau, tôi quyết định chỉ gửi mẹ 5 triệu đồng. Mẹ gọi điện trách móc, nhưng tôi không còn cảm thấy tội lỗi nữa. Tôi biết mình không thể tiếp tục sống như trước đây nếu cứ mãi như vậy, tôi sẽ đánh mất tất cả.

Tôi nhấc điện thoại, lấy hết can đảm gọi cho vợ cũ. Tôi xin lỗi cô ấy, chân thành và thật lòng, mong muốn được cô ấy cho cơ hội để sửa chữa sai lầm. Tôi không chắc liệu cô ấy có chấp nhận hay không, nhưng tôi biết mình phải thay đổi.

Tôi hiểu ra yêu thương không phải là sự hy sinh mù quáng. Để bảo vệ những người mình yêu, tôi cần biết cân bằng giữa trách nhiệm và hạnh phúc.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.